Namo Sakya Muni Buddha
Sống thành thật với chính mình
Có một con chuột bị mèo đuổi, vô tình chui vào trong tượng Phật trên chùa và làm tổ ở đó…
Từ ngày chui vào trong tượng Phật, cuộc sống của chuột ta vô cùng no đủ. Nó luôn được ăn thỏa thích những đồ lễ vật mà người dân mang đến cúng bái. Thêm nữa, người nào đến trước tượng Phật của toàn phủ phục, nên con chuột tự thấy mình cũng oai lắm. Nó thoải mái ăn ở, thậm chí còn tự do phóng uế lung tung…
Mỗi khi người dân đến thắp hương khấu đầu, con chuột kia nhìn khói hương nghi ngút từ từ bay lên, cười thầm: “Đúng là những kẻ ngu ngốc, chẳng ai bắt mà cũng quỳ cũng lạy! Bây giờ ta mới biết mình cũng oai thế, đến loài người còn bái lại ta, mà bấy lâu nay sao cứ phải sợ mèo nhỉ!”.
Lâu ngày, sống cùng tượng Phật ở trên cao, thấy người nào đến thắp hương cũng chắp tay thành kính và quỳ lạy như thế, chuột cũng ngộ nhận và tự cho mình cao quý và tôn kính như Phật.
Bỗng một hôm, có người cắm bó hương to, sơ ý để bùng cháy… Nóng và khói quá, con chuột bò vội ra ngoài, thì bị con mèo đói vồ được. Chuột ta bèn vênh váo kêu lên:
– “Này mèo! Nhà người không thể ăn thịt ta được, hãy quỳ xuống thành kính bái lạy đi, rồi mang thức ăn lại đây…
Ta là Phật đấy!”
Mèo cười to:
– “Những người quỳ lạy mày là vì vị trí mà mày đang chiếm đoạt, chứ không phải vì bản thân mày cao quý, quyền cao chức trọng gì đâu. Giờ thì mày tới số rồi, con chuột ngu ngốc!
SUY NGHIỆM :
Trong cuộc sống, không ít những kẻ nhờ thủ đoạn, hoặc do may mắn, bỗng ngồi vào một ví trí nào đó, thấy những người xung quanh đều xum xoe nịnh nọt, bổng lộc tự đến
đầy nhà…thì tưởng mình là tài năng, cao quý và oai vệ lắm.
Họ giống như con chuột bỗng chui vào tượng Phật, nhưng vì tự đắc, nên không hề biết người khác cung kính mình là vì nhân cách của Phật. Họ cũng ngộ nhận về học thức, ân đức của chính mình; không biết chỉ là nhờ vị trí cái ghế ngồi mà họ đang may mắn tạm thời nắm giữ. Họ càng không lường được rằng, một ngày nào đó sự vô thường, cái chết hay những sóng gió cuộc đời ập tới.. “Cháy nhà sẽ ra mặt chuột”!
– Cái khó nhất của đời người đó là tự tri (tự biết rõ lấy mình), hiểu biết mình là ai. Rất nhiều khi sự kiêu mạn hợm hĩnh của một người phát khởi từ sự ảo tưởng bản thân. Sống thành thật với chính mình là một cách sống chuẩn mực nhất, cho dù ta khoác đang chiếc áo nào.
Namo Buddhaya
Bỏ Lại Bên Đời
Chẳng phải chuyện ta, chuyện của đời
Giàu, sang, xấu, đẹp… khắp muôn nơi…
Dở, hay, phải, trái trong thiên hạ
Vướng mắc.. Bao giờ tâm thảnh thơi ?!
Lấy, bỏ, ghét, thương … Chuyện của người..
Chung tình hay sống bạc như vôi
Kẻ theo chân Chúa, người theo Phật
Xem lại… Không là chuyện của tôi!
Ngẫm trăm năm trước ta chưa có
Vẫn nhấp nhô đời Sóng khổ, vui..
Trần gian tám gió không ngừng thổi
Bản chất nhân hoàn mãi thế thôi!
Chuyện của tương lai, chuyện đất trời
Âu sầu, lo nghĩ… sống không vui…
Đường đời vốn dĩ không bằng phẳng
Chấp nhận vô thường Sống nhẹ lơi!
Chẳng phải chuyện ta, khéo biết lờ!
Sự đời sai, đúng… rối vò tơ
Lắm khi càng gỡ càng thêm rối
Sinh tử, về lo một ván cờ!
– Thôi nhé, vẫy chào những được, thua…
Lao xao trần mộng đã bao mùa
“Bốn nơi quán niệm” nay nhìn lại
Để biết tâm này… đã sáng chưa?
Như Nhiên- Thích TánhTuệ
Pt Quảng An: Sống Thành Thật Với Chính Mình bài Pháp của Tỳ Kheo Thích Tánh Tuệ
.